Giao hàng
toàn quốc
Thanh toán
linh hoạt
0

Món quà từ tay mẹ: Bát sữa nóng - vị ngọt mang tên Mẹ

Madasa 7 năm trước 2358 lượt xem

Cả một câu chuyện của Bích Vân không chỉ nhắc nhớ người ta về một thời tuổi thơ cơ hàn nhưng ấm đầy tình thương của mẹ, mà còn là một câu chuyện đẹp về món quà vô cùng ý nghĩa của tuổi thơ được tác giả yêu quý gọi bằng cái tên "bát sữa nóng". 

► Món quà từ tay mẹ: "Thanh xuân của mẹ"

► CUỘC THI VIẾT “MÓN QUÀ TỪ TAY MẸ”

“Hỡi cô gái, buồn quá, nhớ mẹ quá, cô đơn quá thì em cứ khóc, nhưng khóc rồi hãy đứng lên và đi tiếp, tương lai còn dài và chông chênh lắm, nếu muốn mẹ an lòng và muốn tiếp tục nhận những món quà ngọt ngào từ mẹ thì em phải thật kiên cường!”
“Ở quê vẫn còn gia đình, ba mẹ và các em…”
Đó là câu mà mẹ đã nói vào cái ngày ngày tiễn tôi lên Sài Gòn nhập học. Tôi vẫn còn nhớ rõ đôi mắt sưng nhuốm buồn của mẹ vào buổi sáng hôm ấy…
Những ước mơ, hoài bão đã mang tôi đến đây. Sài Gòn – thành phố của sự náo nhiệt, ồn ào và tấp nập. Nơi đây chào đón tôi bằng một trận mưa rào nặng hạt, cứ tựa như một màn chào hỏi đầy ấn tượng đối với một vị khách lạ mặt. Tôi chập chững như một đứa trẻ vừa mới tập đi, dạo bước, hỏi đường, trên tay là hành lí cồng kềnh. Ôi! Trông tôi như một đứa nhà quê tách biệt so với Sài Gòn hoa lệ. Vâng, tôi 20 tuổi – cái tuổi mộng mơ nhưng cũng lắm muộn phiền. Tôi, giờ đây, đã thấy trước mắt cả một rừng “ước mơ và hoài bão”. 
Nhưng, dường như Sài Gòn đang thử thách tôi. Những giờ học đầu tiên, những trải nghiệm đầu tiên, những lần vấp ngã đầu tiên… Tất cả đều là những lần “đầu tiên”. À điều đặc biệt nhất là: “đầu tiên” tôi phải vượt qua mọi thứ “một mình” . Lạ. Tôi đánh giá những tháng ngày ấy bằng một từ như thế. Mọi thứ luôn chuyển động tất bật, duy chỉ có tâm hồn tôi là tĩnh lặng, tôi cứ thích một mình đi đi lại lại trên con đường quen kí túc xá mỗi chiều thứ bảy, rồi nhẹ nhàng bấm máy điện thoại chụp vội một nhành hoa, tán lá nào đó. Tôi gọi những lần như thế là hưởng thụ. 
Reng… reng… reng… Đấy! Chiếc đồng hồ báo thức của tôi vừa vang lên ầm ĩ, trông nó cũng ồn ào cứ như những con phố ngoài kia vậy, nó luôn nhắc tôi dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ cho cuộc hành trình trong ngày. Tôi dạo bước giữa Sài Gòn. Tôi thấy những cô lao công đang quét rác, nhặt nhạnh từng vỏ, bọc, chai nước,… Tôi nghe được tiếng thở dài của một dì bán hàng thưa thớt khách. Tôi thấy những chú công nhân đang húp vội từng muỗng cháo để tiếp tục vào làm. Tôi thấy những bạn sinh viên đang đứng giữa những tia nắng chói chan chỉ để phát tờ rơi. Tôi thấy những cụ già trạc tuổi ngoại đang bước vội với vài tờ vé số còn trên tay. Tôi thấy mái tóc đã ngã màu của những chú xe ôm nơi vỉa hè… Và… Tôi thấy mình cô đơn. Radio của một bà cụ bán nước quen đường vang lên:
“Này bầu trời rộng lớn ơi, có nghe chăng tiếng em gọi... Mẹ giờ này ở chốn nao, con đang mong nhớ về mẹ, mẹ ở phương trời xa xôi hay sao sáng trên bầu trời… Mẹ giờ này ở chốn rất xa, trong mơ con đã thấy mẹ… ” Tim tôi thắt lại từng cơn, tựa hồ như có một con dao nào đó đang đâm thẳng vào lòng tôi, xuyên qua ngực trái, tay tôi run run, mắt cay cay, tôi cố giữ bình tĩnh mà bước tiếp. Nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể nhắc nổi đôi chân này nữa, cái ba lô nhỏ trên vai sao hôm nay lại trở nên nặng nề đến lạ, và rồi, như chẳng thể đè nén cái xúc cảm đang trào dâng ấy, tôi ngồi ngay xuống mép đường úp mặt rồi khóc như một đứa trẻ. Tự nhiên khi ấy tôi thèm được gặp mẹ, thèm cả món quà mẹ hay mang đến chị em tôi mỗi ngày – bát nước cơm ấm áp mà tôi hay gọi là những “bát sữa”.
Nghe lạ thật phải không? Tại sao không phải là sơn hào hải vị, sao không phải là cái gì cao quý kiêu sa mà chỉ là bát nước cơm? Vâng, chỉ thế thôi, vì nó là thứ đã nuôi sống và tắm mát cả tuổi thơ tôi. Có lẽ với nhiều người nó rất xa lạ thậm chí tầm thường, nhưng với tôi, nó là “kỉ niệm”. Gạo trước khi nấu được mẹ vo kĩ nhiều lần, đem lên bếp củi rồi nấu, khi nước sôi cũng là lúc chị em tôi tranh nhau lấy bát cho mẹ hứng từng giọt nước cơm, xong lại bỏ thêm tí đường, nhớ đến lại khiến lòng tôi ngậm ngùi, hối tiếc : “Ừ, giá mà được một lần trở lại”. Nếu có ngày đó, tôi sẽ tự nhắc lòng mình không tranh giành với em, với chị nữa, tôi sẽ bỏ sẳn đường vào bát và mang đến cho họ, tôi sẽ thổi hộ em tôi để nó không phải kêu lên vì nóng nữa, tôi sẽ… 
Đó là món quà mà với tôi, chẳng thứ gì có thể thay thế được. Tôi nhớ nó da diết. Tôi ngửi được dường như nó vẫn còn thoang thoảng đâu đây, nơi vạt áo ướt vội vì lỡ rơi xuống vài giọt, à, trên cả làn tóc, bờ môi này, tôi vẫn nghe thấy, gần gũi lắm, nồng nàn lắm, mùi thơm của những giọt nước cơm. Và dường như trong từng đợt gió ngoài kia cũng còn thoáng nhẹ chút dư vị ngày nào!
Sinh ra trong một gia đình chẳng mấy khá giả, lúc nhỏ cũng chả được mẹ mua cho nào sữa, nào bánh như bạn bè cùng trang lứa nhưng tôi vẫn tự hào và biết ơn lắm vì người đã vẽ cho tôi một kí ức thật tuyệt bên những bát- sữa - từ - gạo thơm lừng. Dẫu rằng kí ức qua rồi, nhưng trong lúc này, tôi vẫn muốn nhặt lại từng mảnh, muốn ghép lại và đặt chúng vào một góc nào nó, nơi sâu thẳm trái tim để mỗi lần vấp ngã tôi sẽ lấy nó làm động lực mà bước lên phía trước. Những lúc yếu lòng, tôi vẫn thèm lắm những “ bát sữa” ấy, nó cứ như một ly socola ấm giữa đêm đông rét buốt, nó nhắc tôi rằng mình đã có một người mẹ vĩ đại như thế nào. 
Tôi đứng dậy tự lau đi những giọt nước còn lăn dài trên má, tự an ủi mình rằng mẹ vẫn ở nhà chờ đợi mình và sẵn sảng cho mình những “bát sữa” ngon lành của tuổi thơ. “Hỡi cô gái, buồn quá, nhớ mẹ quá, cô đơn quá thì em cứ khóc, nhưng khóc rồi hãy đứng lên và đi tiếp, tương lai còn dài và chông chênh lắm nếu muốn mẹ an lòng và muốn tiếp tục nhận những món quà ngọt ngào từ mẹ thì em phải thật kiên cường!”
Tôi nợ mẹ, nợ cả những “bát sữa” kia.. Nợ cả cuộc đời.
Rồi mai đây tôi cũng sẽ bận rộn nhiều thật nhiều tựa những con phố của Sài Gòn. Sẽ ít dần những cuộc gọi hỏi thăm, những lần về với mẹ rồi cũng thưa dần, chắc mẹ sẽ buồn lắm, mẹ vẫn đợi tôi từng ngày – nơi quê nghèo ấy… Mẹ vẫn chờ để kể tôi nghe về những câu chuyện, hát tôi nghe về những điệu hò thương nhớ, mẹ vẫn ở đó. Còn tôi, tôi vẫn ích kỷ sống những ngày của tuổi trẻ, chạy theo ước mơ làm nhà báo, đôi lúc, tôi thấy mình thật tàn nhẫn. Tôi đã từng nghe được ở đâu đó rằng: “Bố mẹ cũng già rồi, cứ cho là còn sống được 20 năm nữa đi. Mỗi năm con về thăm nhà một lần, hết tết năm nay cũng chỉ còn 19 lần thôi!”. Đó là câu nói đã chạm sâu vào tận đáy tim tôi, rất cảm động và ý nghĩa.
Bát sữa ấy mãi là món quà thiêng liêng nhất mà tôi từng nhận được trong cuộc đời này. Nó có cả vị ngọt của tình mẫu tử, vị mặn từ những năm tháng khổ cực của mẹ để làm ra từng hạt gạo, nó xen lẫn cả dư vị ấm nồng của Kiên Giang quê tôi – vùng quê nghèo nhưng chan chứa nghĩa tình.
Những dòng trên đây dẫu bình thường hoặc đôi khi tẻ nhạt, nhưng đó là xúc cảm – thứ mà mỗi người điều có, là phần “nhân văn” trong mỗi con người. Cám ơn ai đó vì đã tổ chức cuộc thi này, để trong dòng đời bận rộn, bon chen, người ta vẫn có cơ hội hoài niệm về những thứ tưởng chừng đã trở thành “kí ức”. Để những người con được trở về cùng mẹ trong những “món quà” của tuổi thơ.
 
Bích Vân (Thủ Đức, tp Hồ Chí Minh)
 
 
 

Bình luận

Tin mới
Sản phẩm HotTất cả