Giao hàng
toàn quốc
Thanh toán
linh hoạt
0

Món quà từ tay mẹ: Mẹ sống vì con thôi

Madasa 8 năm trước 1056 lượt xem

"Mẹ sống vì con thôi" của Thảo Vân không kể về một món quà bằng hiện vật mẹ dành tặng con, nhưng lại là câu chuyện cảm động về sự hi sinh cao quý của người mẹ. Tặng cho con cả cuộc đời có lẽ là món quà lớn lao nhất mà những người mẹ thầm lặng tặng cho con mình theo năm tháng

► CUỘC THI VIẾT “MÓN QUÀ TỪ TAY MẸ”

► Món quà từ tay mẹ: "Bài học từ sen"

► Món quà từ tay mẹ: "Bữa cơm cuối cùng"

- Sao mày lại mang nó theo? Không bỏ nó lại đi? Mày thân cô thế cô, lại chưa có việc làm ổn định. Mang nó theo mày lấy gì mà nuôi nó. Nó chỉ là gánh nặng cho mày thôi!!!
- Nhưng... Anh hai ơi, có người mẹ nào mà nỡ bỏ con mình đâu anh? Nó là máu thịt của em, là con của em, làm sao em có thể độc ác mà bỏ nó được chứ…
- Mày thật ngu ngốc mà…
Ngày hôm ấy, giữa Sài Gòn hoa lệ. Dưới màn mưa dày đặc. Một người mẹ trẻ thảng thốt ôm trên tay đứa con bé nhỏ. Chị hoang mang không biết sẽ đi về đâu, sau khi bị nhà chồng đánh đuổi đi chỉ vì cái tội sinh con gái. Nhìn một sinh linh vô tội đang ngủ ngoan trong lòng mẹ, chị thấy dường như mình đang lạc lối. Cuộc đời chị rơi vào bế tắc, khi xung quanh bủa vây bởi một màn đêm u ám, không lối thoát…
Trở về quê hương. Dưới mái nhà cũ, tạm bợ. Một chút niềm tin, một chút hi vọng được thắp lên trong tim chị, từ sự cưu mang của người mẹ già tần tảo, từ sự giúp đỡ của những người anh em. Vậy là, hai mẹ con chị đã có một chốn dung thân không còn phải ngày đây mai đó giữa Sài Gòn mà “hoa” vốn chỉ dành cho người giàu, còn “lệ” lại là thứ của kẻ nghèo… 
- Ba… ba…
Nhìn đứa con bé nhỏ đang bập bẹ cất tiếng gọi ba như bao đứa trẻ bình thường khác, nước mắt người mẹ trẻ lại tuôn rơi. Nhìn gương mặt còn ngây thơ, non nớt của con, chị chẳng biết trong tương lai phải nói làm sao cho con hiểu về nỗi thiếu thốn và mất mát lớn lao này. Thương cho phận đời long đong của mình bao nhiêu chị lại giận người chồng nhu nhược, yếu đuối, người đã bóp chết hi vọng, tình yêu trong tim chị...
Giữa màn đêm tĩnh mịch. Giữa một không gian lặng im đến nghẹt thở. Dưới ánh đèn mờ. Chị ngồi đó, gương mặt lo âu, mệt mỏi. Từng cái ho, cái cựa mình của con gái cũng đủ làm chị giật thột. Nhìn đứa trẻ đáng thương đang khò khè, khó chịu trong cơn bệnh, chị chỉ biết cầu xin ông trời cho mình có thể là người thay thế. Đôi bàn tay thô ráp, nắm chặt đôi bàn tay bé xíu của con – nguồn hi vọng sống duy nhất của chị trên cuộc đời này. “Con ơi, mẹ thương con”
Giữa dòng xe tấp nập, ngược xuôi, đã từng có lúc chị mang ý nghĩ sẽ tự kết liễu cuộc đời mình. Cuộc hôn nhân đổ vỡ làm trái tim, tâm hồn, thể xác chị gần như tan nát. Gánh nặng cơm áo, gạo tiền khiến chị chán nản, hụt hẫng giữa cuộc sống cuồng quay, bộn bề. Chị dường như cảm thấy cả thế giới đang quay lưng lại, tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất đang dần rời bỏ mình. Nhưng cũng trong lúc ấy, tiếng cười non dại của đứa con bé nhỏ lại ùa về trong tâm trí. Tình mẫu tử thiêng liêng lại bất chợt trào dâng trong lòng. Chị hoang mang không biết con mình rồi sẽ ra sao nếu thiếu tình yêu thương của mẹ. Nó đã bất hạnh khi thiếu đi sự chở che của cha rồi, làm sao chị nỡ để đứa bé ấy lại một mình đây! Chính giây phút đó, chị như một kẻ mê man, lạc lối, bỗng chốc tìm thấy ánh sáng của riêng mình…
Bất kể ngày nắng hay ngày mưa, con đường đất lầy lội vẫn đều đặn chứng kiến trên chiếc xe đạp cũ mèm, một người mẹ trẻ vẫn miệt mài đưa con đến trường, rồi lại tất tả mưu sinh. Mặc cho nơi làm việc cách rất xa chỗ con học, nhưng chưa bao giờ chị để con mình phải đến muộn hoặc bỏ học một ngày nào cả. Sau lưng, cô bé vẫn đang vô tư, hạnh phúc trong thế giới đầy sắc màu của riêng mình, đâu biết rằng lòng mẹ nó lại nặng những gánh âu lo. Lo vì không biết với đồng lương ít ỏi liệu có đủ trang trải cuộc sống đắc đỏ này không? Lo con mình có phải chịu thiếu thốn gì so với bè bạn đồng trang lứa không? Lo cho việc học của con có thể tới nơi tới chốn hay không?... 
Rất nhiều người đã từng hỏi chị, có cảm thấy hối hận khi ngày ấy sinh đứa trẻ này ra không? Bởi lẽ, nếu đứa bé này là trai thì chắc chị đã chẳng bị bên chồng ghẻ lạnh, đánh đuổi đi. Chị chỉ cười, không đáp. Nhưng mấy ai hiểu được, dù có phải bắt chị trải qua trăm ngàn sóng gió nữa, chắc chắn chị cũng chẳng bao giờ hối hận. Dù chỉ là một ít. 
Họ không biết rằng chị đã yêu đứa bé này từ khi nó mới chỉ là một giọt máu nhỏ nhoi, yếu ớt. Chị đã sung sướng tột cùng trong lần đầu tiên cảm nhận được cái cựa mình khe khẽ của con. Và rồi, ngày con ra đời, dù có là trai hay là gái, chị vẫn yêu sinh linh nhỏ bé ấy bằng thứ tình cảm vẹn nguyên nhất như thuở ban đầu…
Không biết đã bao đêm, khi đứa con đang chìm sâu trong giấc ngủ vô lo của riêng mình, thì chị lại trằn trọc với giấc ngủ không yên. Giữa không gian im ắng, giữa màn đêm tĩnh mịch, đôi lúc giọt nước mắt khẽ rơi, chị tự xót thương cho phận đời lênh đênh của mình. Đôi bàn tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt mái tóc non mềm của con. Lòng thầm cầu nguyện, mong cho những gì tốt đẹp nhất luôn đến với con mình. Mong cho cuộc đời con không phải gặp những sóng gió, những lo phiền như cuộc đời của chị…
Không biết đã bao nhiêu lần chị thầm cảm ơn sự tồn tại của đứa trẻ này, bởi nó chính là hi vọng sống duy nhất mà chị có được.  “Con ơi, mẹ sống vì con thôi”…
Mỗi năm, chỉ cần đến sinh nhật mình, là cô bé ấy lại háo hức chờ đợi những món quà thật dễ thương, đáng yêu từ chúng bạn. Đối với cô bé, đây là một ngày đặc biệt, đánh dấu một tuổi mới, một bước ngoặc mới sắp bắt đầu của chính mình. Nhưng làm sao đứa bé ấy hiểu được, đối với chị, ngày sinh của con, cũng chính là ngày chị được ra đời với vai trò là một người mẹ, một người bảo hộ. Nhớ lần đầu tiên thấy con trên tay người bác sĩ, chị chẳng nói được gì, bởi lúc ấy nước mắt cứ chảy mãi không ngừng. Nhìn đôi mắt đen láy, đôi tay bé xíu mềm mại của con, nỗi hạnh phúc như chợt vỡ òa trong lồng ngực. Lần đầu tiên ẵm một sinh linh yếu ớt trên tay, chị cảm thấy như mình đang nâng những gì trân quý nhất của thế gian. Và cứ mỗi ngày, nhìn từng bước trưởng thành của con, nhìn từng sự thay đổi của con, trong mắt người mẹ ấy, đứa trẻ năm nào vẫn mãi luôn là một lẽ sống của đời chị. “Con ơi, mẹ mãi yêu con”
“Việc làm một người mẹ đơn thân đối với bất cứ ai cũng không thể nào là một việc dễ dàng cả. Một con người dễ khóc, yếu đuối như mẹ lại có thể vì tôi mà giả vờ mạnh mẽ. Mẹ tặng tôi một cuộc sống…
Mẹ chưa hề tặng tôi một món quà xa xỉ, sang trọng nào như các bạn. Nhưng mẹ lại tặng tôi một thứ giản dị như chưa hẳn có tiền là đã có được. Mẹ tặng tôi một gia đình.
Mẹ tặng tuổi trẻ của mình cho tôi…”
….
“Em ra đời giữa mùa hè oi bức
Nhưng lòng mẹ lại mát lành
Phải không em?
Đôi tay mẹ vẫn ấm áp
Dòng sữa mẹ vẫn ngọt ngào
Tất cả chỉ để chào đón em.
 
Em đang nhìn gì thế?
Nhìn thấy mẹ đang vì em mà khóc
Nhìn thấy tình yêu ngập trong mắt mẹ cười
Nhìn thấy cả sắc màu trong thế giới bao la
 
Em đang mơ gì thế?
Mơ những buổi trưa có tiếng mẹ ru hời
Mơ những đêm đông cuộn tròn trong tay mẹ
Mơ cả tương lai ủ trong giấc mơ nào.
 
Em ra đời thiếu mất tình cha
Cha bỏ em
Cha không thương em nữa
Nhưng đừng buồn, đừng khóc nhé em ơi!
Em còn có mẹ, còn có cả một bầu trời
Mẹ chẳng như cha
Chẳng làm được những thứ lớn lao
Nhưng điều bình dị - tình yêu của mẹ
Có thể hơn bất cứ người nào
Trên khắp cuộc đời…”
 
Thảo Vân (Cái Bè, Tiền Giang)

Bình luận

Tin mới
Sản phẩm HotTất cả